Em dại khờ
Em thật là ngốc nghếch phải không anh
Khi tim vẫn đằm mình trong ảo mộng
Khi nỗi nhớ trong đêm luôn xao động
Mắt lệ sầu thương mỗi lúc sương giăng.
Em khạo khờ lắm lắm phải không anh
Yêu tha thiết một bóng hình dĩ vãng
Mỗi ngày qua nhìn vầng dương tươi sáng
Chợt mỉm cười thầm lặng nói yêu anh.
Em dối mình khi thấy ánh trăng xanh
Như thấy ánh mắt anh đang chờ đợi
Con tim côi bao ngày luôn đau nhói
Nhớ một người... nơi xa thẳm ngàn khơi.
Trái tim buồn vì thương nhớ chơi vơi
Vì mãi mãi ngóng trông nơi viễn xứ
Nỗi buồn dâng cho con tim chất chứa
Gửi về người theo cơn gió mong manh.
Em dại khờ bởi tim quá yêu anh
Chẳng chịu xoá một bóng hình... lạ nhỉ
Em yêu anh rất rất nhiều như thế
Anh có thấy phiền... xin hãy kể em nghe...
- nguoivotinh -